XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 11

 Chương 45: Hoán đổi linh hồn?
 "Là ngươi sao, Trà Bảo?" Hoa Thủy Tiên nhìn cái người đang nằm bẹp trên sàn.
 "Ừ. . .au, đau." Trà Bảo đứng dậy xoa xoa thắt lưng.
 "Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ đi rồi chứ? Sao còn ở đây làm chi a?" Hoa Thủy Tiên nhìn hắn một lúc rồi quay sang chăm Mạnh Thi.
 "À, đáng lẽ ta đi từ lâu rồi nga. Biết tại không?" hắn ái muội cười.
 "Hử?"
 "Ta thích nàng."
 ". . ." lườm hắn đi! >.<
 ". . .khụ. Nói đùa thôi đừng có nhìn ta như vậy a." Trà Bảo bị nàng ta liếc một cái rợn người "Lý do ta ở lại đây vì chủ tử ta sắp đến đây, cho nên ta phải ở đây sắp xếp và chờ chủ tử đến. À mà. . .đố nàng đoán chủ tử của ta là ai nga?"
 "Điên à?" Hoa Thủy Tiên thật muốn cười nhưng lại cười không nổi một hơi, nàng nghiêng mình nói "À. . .dù sao cũng chán mà rãnh ấy nhỉ. Ngươi cứ miêu tả hắn xem sao, nhưng ta nói trước là ta có khả năng 100% đoán sai."
 "Ồ, được thôi." Trà Bảo đôi mắt chợt lóe sáng.
 "Chủ tử của ta là người quen của nàng. . ."
 "Người quen của ta?" Hoa Thủy Tiên kinh ngạc kêu.
 "Ân, là người quen a. Chủ tử ta là người thích mặc bạch hoặc lam y. Tính cách có phần trẻ con đôi chút, có phần hơi biến thái một chút. . ."
 "Í, chủ tử ngươi biến thái?" Hoa Thủy Tiên dở cười nâng khăn lau mặt Mạnh Thi hỏi.
 "Ế? Ta có nói chủ tử ta biến thái à? Đâu có đâu. . .nàng dụ ta nga." Trà Bảo hít hít mũi tỏ ra bộ dáng 'ngươi bắt nạt ta' nha.
 "Xì, đừng có giả vờ. Ngươi miêu tả như thế thì ta làm sao đoán ra a. Nếu nói về tính cách có chút trẻ con, hơi biến thái lại là người quen của ta nữa thì có hai người mà thôi."
 'Thình thịch' ! Tim ai đó đang đập nhanh.
 "Ai?" Trà Bảo nóng lòng muốn nghe câu trả lời.
 "Một là đệ đệ ta Hoa Kiểu Lam. Hai là cái tên gì đó thường gọi ta là "Tiên nữ" nhưng ta quên tên rồi." Hoa Thủy Tiên liếc cái cửa.
 "Tiên nữ?" Trà Bảo ngẩn ngơ.
 Rầm!
 "Tiên nữ a~~ sao nàng có thể quên tên đi chứ? Ta tên là Ái Trân nha." mỗ nam đạp cửa xông vào hét to.
 Trà Bảo bị dọa kêu lên ". . .chủ tử?"
 Hoa Thủy Tiên cười cười "A, nhớ rồi, nhớ rồi. Là Ái Trân. Chủ tử của Trà Bảo là Ái Trân."
 "Tiên nữ. . ." Ái Trân nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
 "Khụ." Trà Bảo đột nhiên ho lên tiếng.
 "Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói em biến thái cơ chứ? Híc." Hoa Kiểu Lam mặt xám đột nhiên xuất hiện giữa phòng, làm mọi người bị dọa mém xỉu.
 "A? Ha ha ha. . ." Hoa Thủy Tiên nhìn hắn rồi cười ha hả.
 "Hừ. Đại cô nói đúng quá còn gì nữa, ngươi quà thật là biến thái." Liễu Kiều đi sau biện minh cho Hoa Thủy Tiên.
 "Kiều nhi. . ." Hoa Kiểu Lam dở khóc quay lại nhìn vợ của mình.
 "Hừ." Liễu Kiều quay mặt đi chỗ khác. Thế là cả đám cười to.
 . . .
 Hắc ám trước mắt hắn đã biến mất đi, ánh sáng mờ nhạt dần dần rõ hẳn lên. Hắn mở to đôi mắt mông lung nhìn, a, cái trần nhà. Cố gắp chống đỡ thân hình, hắn nhìn xung quanh. A? Kỳ quái. Đây là cái gì?
 "Nhĩ nhi, nàng tỉnh rồi à?"
 Cái gì? Hắn hoảng hốt quay đầu lại, một cái nam nhân tuấn mỹ hắc y mặt vui mừng như điên xông vào đây. Hắn hoảng hốt theo phản ứng mà đạp tên kia văng ra chỗ khác. Nam nhân bị ngã, mặt không giận ngẩn đầu nhìn hắn "Nhĩ nhi, chắc nàng giận ta lắm phải không? Ta xin lỗi. . ."
 Cái. . .?! Nàng? Nhĩ nhi?
 Hắn lui vào sâu góc giường, có một cái gương thủy tinh rất đẹp. Hắn mở to mắt không tin được trước mắt mình được, người trong gương là "mình" sao? Đó. . .đó là Lưu Cơ Nhĩ! ! !
 "Nhĩ nhi. . ." nam nhân lo lắng tiến đến gần.
 "Đi ra! ! !" hắn quát lớn. Bây giờ, tâm hắn không được bình tĩnh.
 "Nhĩ nhi. . ." nam nhân muốn tiến nhưng đành buộc lui ra khỏi phòng "Ta nghĩ chắc nàng gần yên tĩnh để suy nghĩ rõ ràng. Vì vậy, ta ra trước. Một lát sau ta sẽ đến."
 Đợi cánh cửa đóng lại một hồi lâu, hắn tiến gần tấm gương to kia mà nắm chặt bàn tay, mặt ngày càng lạnh đi. Hắn, Mạnh Thi đã biến thành Lưu Cơ Nhĩ rồi sao? ? ? ! !
 . . .
 Tí tách!
 Âm vang giọt nước khẽ rơi xuống, người nằm trên giường khi khẽ động. Thiếu nữ ở bên cạnh chăm sóc phát hiện người trên giường tỉnh lại, vui mừng muốn khóc mà tiến đến hỏi thăm. Nhưng mà. . .tại sao người đó lại nhìn mình một cách đầy phẫn nộ và chán ghét đến thế? Rốt cuộc là tại sao?

Chương 46: Tuyết Nguyệt (1)
 Ở một nơi thật xa mà cũng thật gần, nơi sâu trong khu rừng sương mù quỷ dị lập lờ phấn trắng. Nơi mà truyền thuyết cỗ xưa lưu truyền về một tộc nhân kỳ lạ trên thế giới Vạn Hoa này, nơi cư ngụ sinh sống của tộc nhân xinh đẹp nhất, Phi Ban. Đúng, Phi Ban tộc nhân được mệnh danh thiên thần/thiên sứ của cái đẹp, tình yêu, .v.v. Tộc nhân với những báu vật vô giá kỳ lạ, trường sinh bất lão, cải lão hoàn đồng. . . Và trong số đó có nhân sâm quả thần dược Tuyết Nguyệt cũng là mục đích chính của đám người Hoa Thủy Tiên đi tìm.
 . . .
 Sau cái ngày Mạnh Thi thức tỉnh dường như đã xa cách nàng đi, Hoa Thủy Tiên nàng thật không biết phải làm sao. Mạnh Thi hắn kỳ quái, hắn chán ghét, phẫn nộ muốn giết mình, muốn mình sống không bằng chết. Tại sao? Tại sao Mạnh Thi lại trở nên như thế? Nàng không biết nhưng. . . (tác giả biết >,< ) Mạnh Thi linh hồn hắn đã thay đổi lòng?!
 Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu nhìn hàng cây xanh mướt kia, tâm nàng lại động, rất đau, rất đau, rất khó chịu. Kỳ quái? Tại sao có thể chứ? Nàng thích hắn đến mức đó cơ à? Không biết, không biết. . .
 Nàng chỉ biết được một điều là người tên Mạnh Thi đứng trước mặt mình không còn như ngày trước nữa.
 . . .
 Bây giờ, Mạnh Thi thật (linh hồn) của chúng ta đã nhập vào cơ thể của Lưu Cơ Nhĩ, đang ngồi im lặng như tờ mà "hảo hảo" ăn uống. Còn Lưu Cơ Nhĩ linh hồn nhập vào cơ thể Mạnh Thi, đang ra sức "hành hạ" nữ nhân vật chính Hoa Thủy Tiên xinh đẹp a. Lưu Cơ Nhĩ khi tỉnh lại phát hiện mình trở thành tên mình hận nhất, muốn tra tấn thân thể nhất, nhưng trước tiên nàng phải tra tấn người yêu của hắn Hoa Thủy Tiên. Đúng vậy, cứ như mà Lưu Cơ Nhĩ diễn vai rất lãnh khốc nhưng thất bại dễ bị lộ. Khụ, tên Mạnh Thi đó ít nói hay lãnh khốc trước mặt nàng, còn Hoa Thủy Tiên trước mặt biến thành người tốt ôn nhu ít nói. A a a a a, Lưu Cơ Nhĩ chỉ cần nghĩ như thế thôi đã muốn chém nàng ta làm mấy trăm mảnh.
 Giờ đây, Lưu Cơ Nhĩ vừa phải ra sức mà diễn vừa "chăm sóc" Hoa Thủy Tiên nha.
 . . .
 "Thủy Tiên, nàng có sao không?" Mạnh Thi, khụ, là Lưu Cơ Nhĩ ân cần hỏi thăm Hoa Thủy Tiên bị trật chân. Khụ, Hoa Thủy Tiên bị trật chân do Lưu Cơ Nhĩ cố ý mà làm ra.
 "Ân, không sao. Vẫn còn đi được mà. . .A! ! !" Hoa Thủy Tiên sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay.
 "Thế mà còn đi được à? Tỷ cũng vừa phải thôi á." Hoa Kiểu Lam bóp nhẹ bàn chân Hoa Thủy Tiên. "Rắc" một tiếng, chân Hoa Thủy Tiên đã được nắn xong. Hoa Thủy Tiên sờ sờ chân nàng, đau, vẫn còn đau mặc dù đã nắn lại. Không đi được. . .
 "Tiên nữ, ta cõng nàng." Ái Trân kế bên duyên dáng cười.
 "A? Như thế. . .đâu có được a." Hoa Thủy Tiên đỏ mặt lườm hắn, lại nhìn "Mạnh Thi" nhưng "hắn" không có nhìn mình. Ai, nàng thở dài a.
 "Hừ, cứ tự nhiên a." Lưu Cơ Nhĩ cố gắng kiềm chế xúc cảm muốn xông lên giết người, nàng nói nhạt "Ta không có quản."
 ". . ."
 "Hì." Hoa Thủy Tiên đen mặt nhìn cái tên đang nhơ nhởn cười Hoa Kiểu Lam, nàng có chút dở cười lại có chút dở khóc.
 "Lam, phía trước có một khu rừng. Có tiến vào không?" Hoa Mạt Hương ở phía trước ngóng đằng xa hỏi.
 "Hử?" Hoa Kiểu Lam vừa nghe xong, liền đứng dậy tiến gần hắn nhìn về phía trước "Đó là khu rừng sương mù Thiên Linh. Ở bên trong đó rất nguy hiểm, hơn nữa trời sắp tối rồi nếu tiến vào trong. . . Có lẽ là đợi hết tối nay đi, sáng mai chúng ta chuẩn bị đầy đủ rồi vào."
 "Ân. . ." Hoa Mạt Hương nắm chặt tay. Hy vọng Minh Hà chịu nổi độc tới lúc đó. . .
 Ái Trân nâng Hoa Thủy Tiên ngồi trên một tản đá cao, ôn nhu nói "Muốn ăn gì không?"
 "À. . .ân." Hoa Thủy Tiên gật đầu ưng thuận "Làm phiền quá."
 "Ngốc." Ái Trân xoa xoa đầu nàng "Mèo con ngốc."
 ". . ." Hoa Thủy Tiên mặt hắc tuyến ngẩn đầu lên nhìn hắn. Sao cái tên này hay đổi xưng hô thế. . .
 "Thủy Tiên."
 "Hửm?" Hoa Thủy Tiên nghe thấy tên mình bị ai đó gọi ở phía sau liền quay đầu lại. A, là Mạnh Thi.

Chương 47: Tuyết Nguyệt (2)
 "Có chuyện gì vậy Thi?"
 "Ừm. . . Cũng chẳng có gì nhiều và quan trọng đâu. Lát nữa ta với nàng nói chuyện." Lưu Cơ Nhĩ nhân lúc mọi người không chú ý đến mà hẹn trước với Hoa Thủy Tiên.
 "Ân." Hoa Thủy Tiên cảm thấy không có gì lạ nên đồng ý ngay "Thi, cẩn thận đấy. Nghe Lam nói rằng ở đây sẽ gặp những loài quái dị nguy hiểm, đừng nghi Lam nói vớ vẩn. Hãy tin Lam, em biết Thi có nhiều chuyện khó chấp nhận em."
 "Ừm, hiểu rồi." Lưu Cơ Nhĩ bề ngoài cười nhưng trong thì không cười nổi. Lưu Cơ Nhĩ trầm ngâm mà nhắm mắt dưỡng thần, lòng nàng thật rối. Tại sao?
 Tí tách!
 Ngọn lửa hồng bùng cháy, trong đêm tối thanh vắng lạnh lẽo mơ hồ có thể cả tiếng tim đập của mình vang lên. Dưới cánh bìa ngoài rừng, có 5 người ngồi chụm lại bên ánh lửa ấm áp. Có ai nhỉ? Hoa Thủy Tiên, Liễu Kiều, Mạnh Thi (linh hồn Lưu Cơ Nhĩ), Hoa Kiểu Lam và Hoa Mạt Hương.
 "Lam, Tuyết Nguyệt là gì thế?" Lưu Cơ Nhĩ cầm lấy que thịt nướng hỏi.
 "Hử?" Hoa Kiểu Lam liếc nàng một cái, từ đôi mắt hiện lên một sự kinh ngạc rồi biến mất. Hắn mon men tiến gần Liễu Kiều mà nắm tay, Liễu Kiều nhìn hắn một cái thản nhiên đi ăn thịt nướng. Hoa Kiểu Lam giơ tay chỉ về khu rừng "Tuyết Nguyệt là nhân sâm quả vạn năm kết trái nở hoa vào mùa đông đầu tháng trăng tròn đầu tiên. Ở sâu trong ngôi đền cổ Thiên Linh được bên ngoài bao bởi khu rừng sương mù Thiên Linh."
 "Rồi sao?" Lưu Cơ Nhĩ ngẩn đầu lên "Nơi mà Tuyết Nguyệt sống có phải là rất khó đến? Sẽ gặp những gì?"
 "Oh, Mạnh Thi a. . ." Hoa Kiểu Lam nghiêng đầu cười bí hiểm "Rồi ngày mai sẽ biết thôi."
 "Hừ." Lưu Cơ Nhĩ quay mặt sang chỗ khác "Không muốn nói thì thôi, đừng có giả bộ nữa."
 "Ah?" Hoa Kiểu Lam bỗng nhiên cười "Hì hì, Mạnh Thi lắm chuyện rồi nha. Ha ha."
 ". . ." Lưu Cơ Nhĩ nhắm mặt lại thầm nghĩ: "Có lẽ, họ đã biết mình không phải là "Mạnh Thi" nhưng cho dù đúng là như thế nào? Mình vẫn phải hoàn thành mục đích của chính."
 "Lam, nói đi, nói đi. Tỷ rất muốn nghe a." Hoa Thủy Tiên nhìn "Mạnh Thi" sau đó quay sang nói với Hoa Kiểu Lam.
 "Oh? Được. . .thôi a. . ." Hoa Kiểu Lam liếc Lưu Cơ Nhĩ, tiếu ý quái lạ trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện "Mọi người phải lắng nghe, lắng nghe cho thật kĩ đáng nhé."
 "Ân." mọi người xung quanh gật đầu.
 . . .
 "Nhĩ nhi, nàng ăn thêm đi. Sức khỏe của nàng vẫn còn kém rất nhiều đấy."
 Lưu Cơ Nhĩ, khụ, bây giờ là linh hồn Mạnh Thi đang mặt lạnh nhìn hắc y nhân trước mặt mình mà ân cần chăm sóc. Hắn thật nhịn không nổi nữa, thật muốn giết cái tên này quá. Cố nhịn, nhẫn nhịn. Hắn sắc mặt không đổi mà nâng đũa lên gấp đồ ăn trên bàn.
 "Tôn Y, cái tên Mạnh Thi kia sao rồi?" khụ, hắn thật không tự nhiên thế nào cả mà gọi thẳng tên mình với giọng điệu đó "Hắn đã chết?"
 "Nhĩ nhi, nàng vẫn còn quan tâm hắn sao? Hắn đối với nàng như thế mà. . ." hắc y nhân đang nói chuyện kia là Tôn Y thuộc hạ của Lưu Cơ Nhĩ "Ai, hắn vẫn còn sống hơn nữa còn rất mạnh khỏe hạnh phúc bên Hoa Thủy Tiên a. Hôm nay, ta còn nhận được tin hắn cùng Hoa Thủy Tiên đám người đến khu rừng sương mù Thiên Linh đi tìm Tuyết Nguyệt. . ."
 Ba! Xoảng!
 Tiếng đũa gãy làm đôi cùng thanh âm chén vỡ loạn xạ trên nền sàn nhà, bàn tay hắn run lên, cả người đổ mồ hôi. Hắn, Mạnh Thi, thật không thể tin được những gì mình vừa được nghe. Cơ thể của hắn vẫn còn "sống" , quan trọng là ai đó đã "chiếm" cơ thể mình. Hừ, dĩ nhiên là ả ta rồi, Lưu Cơ Nhĩ. A, không! Nếu vậy Thủy Tiên sẽ. . .
 "Tôn Y! Chúng ta phải nhanh đến Thiên Linh! ! !" Mạnh Thi đứng dậy đập bàn nói với Tôn Y. Tôn Y lập tức bị hắn dọa đến ngây người, mãi cho đến khi hắn hồi phục lại tinh thần thì phát hiện hắn bị Mạnh Thi lôi tới ngoài cửa rồi. Hắn cố níu Mạnh Thi đứng lại ai ngờ càng bị lôi mạnh sắp ngã lăn ra đất luôn.
 ''Nhĩ nhi. . .bình tĩnh lại đi a. Nàng có biết khu rừng sương mù Thiên Linh ở đâu không?. . ."

Chương 48: Tuyết Nguyệt (3)
 Mạnh Thi chân chợt dừng lại, Tôn Y thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm một lát. Mạnh Thi quay đầu lạnh giọng nói với hắn "Dẫn đường."
 Tôn Y há miệng: ". . ." Nhĩ nhi đã trở nên rất có cá tính rồi sao?!
 "Còn đứng đó làm gì nữa hả? Mau đi! ! !" Mạnh Thi nhíu mày quát lớn.
 "A? A? A?" Tôn Y lắp bắp kêu lên, chưa kịp làm gì hết đã bị lôi đi mất húp rồi "Nhĩ nhi, từ từ đã. . .a?"
 . . .
 Sáng hôm sau.
 . . .
 Ánh mặt trời ấm áp thủy chủng cùng bầu trời xanh huyền tươi mát từng ngụm thủy, có thể nhìn thấy đám mây bồng bền phiêu diêu. Hàng cây xanh tuyệt đẹp đung đưa theo gió, cùng hương thơm ngọt ngào của các loài hoa. Tiếng hát líu lo vui vẻ của loài chim, dập dờn cánh bướm cùng đàn ong mật chao lượn trên cánh hoa mỏng. Vi vu vi vu, tiếng sáo diều đồng quê cánh lên hòa trong sương mù quái dị giữa ban ngày.
 "Như những gì hôm qua ta đã nói, mọi người đã sẵn sàng chuẩn bị lên đường không?" Hoa Kiểu Lam hô to.
 "Sẵn sàng."
 "Tốt, tiến lên nào." Hoa Kiểu Lam có chút cảm thấy thành tựu đắc ý đi trước.
 "Coi chừng." Ái Trân từ đâu xuất hiện kêu to lên.
 Rầm!
 "Ha ha, đáng đời lắm." Liễu Kiều cười nhạt nhìn phu quân của mình.
 "Hic. A Kiều, sao nàng có thể nói như thế á? Ui, đau quá đi a." Hoa Kiểu Lam nằm sắp dưới đất nhìn chân bị dây leo quấn chặt có chút dở cười. Hung hăng dùng dao nhỏ chặt đứt, phựt, dây leo bị chặt đứt nhỏ giọt nhựa đỏ như máu khiến người ta giật mình. Hoa Thủy Tiên cảm thấy có chút bất an, nàng liền lấy dao nhỏ bên hông đâm vào sợi dây leo.
 Soạt!
 "A? Không phải chứ? Vẫn chưa tiến vào đã gặp thứ xui xẻo rồi sao?" Hoa Mạt Hương nhìn dây leo đột nhiên biến to ra kết chặt thành bó to quái dị hình dạng.
 Soạt! Soạt!
 "Hừ, mau chạy nếu không thì làm mồi ở đó." Hoa Thủy Tiên một bên hét một bên lôi Lưu Cơ Nhĩ đang đứng trân trân nhìn đống dây leo.
 "Waa. . ." Hoa Kiểu Lam thích thú ẳm Liễu Kiều chạy theo sau "Chạy mau a, đó là Đại Mãng Xà í ! ! !"
 "Cái gì?! Đại Mãng Xã?!" Hoa Mạt Hương cùng Ái Trân chạy theo sau, vừa nghe được lời hắn nói, không tin được mà hét lên.
 Gào!
 Soạt-- Soạt--
 Tiếng kêu dị thú kêu lên, âm thanh sườn sượt đuổi theo nhanh chóng kỳ lạ phát ra. Mọi người biết chạy tiếp sẽ không còn tác dụng gì nữa, đành phải chiến thôi, vũ khí bên người nắm chặt lại. Tiếng ồn ngày càng gần, mơ hồ họ quay đầu nhìn lại có thể thấy một con đại mãng xà dài khoảng 20m to lớn như voi khỏe mạnh, nhe răng nanh nhọn hoắc độc, nhớt nhác nước bọt màu đỏ đáng sợ cùng chiếc lưỡi dài màu đen. Đôi mắt đồng tử sáng chói, lạnh lẽo nuốt chửng linh hồn bạn, thật đáng sợ, vâng, đại mãng xã kiểu này quái dị đã rất khó đối phó rồi thế mà nó còn quái dị hơn nữa á. Biết tại sao không? Đó là đại mãng xà hai đầu một đuôi a a a a a a a. . .
 "Má ơi, quái vật hai đầu." Ái Trân bù lu bù loa nước mắt kêu lên.
 "Khiếp, mặc dù nó ghê rợn nhưng rất đáng để chú ý." Hoa Mạt Hương cười lạnh, tiếu ý đầy thú vị tỏa ra xung quanh.
 Nói xong, hắn xoay người nhào lộn một vòng tới phía sau đại mãng xà. Mấy người khác cũng nhanh chân tới trợ giúp, còn Lưu Cơ Nhĩ tái mặt ngơ ngác đi tìm chỗ an toàn đứng xem. Một đường kiếm lóe sáng vút thẳng đâm vào mãng xà nhưng bị văng, có vẻ da vảy của nó rất cứng và chắc không đâm xuyên thủng được. Đại mãng xà quét đuôi tấn công họ, ầm ầm vài tiếng, cây cối bị gãy ngã làm mấy khúc rải rác. Xung quanh nhất thời hỗn độn, mọi người cố gắng né tránh đi, sơ xảy có ai đó bị thương. Thân hình to lớn của nó lấn áp vị trí, nó nhanh nhẹn tóm gọn ai đó, quấn thật chặt khiến con mồi ngộp thở.
 "Mạnh Thi! ! !" Hoa Thủy Tiên vướn trong đám dây leo hét lớn.
 "Ư. . ." Lưu Cơ Nhĩ tái mặt sắp thở không nổi, đại mạng xà đôi mắt lóe sáng há to miệng đầy răng nhanh ra.
 "A! ! !" Hoa Thủy Tiên kinh hãi kêu lên, tay nắm chặt dao nhỏ mà xông vào.
 "Thủy Tiên. . ." mấy người còn lại hốt hoảng đuổi theo.
 "Chết tiệt! Có buông hắn ra không thì bảo!" Hoa Thủy Tiên phóng dây xích đỏ trên tay linh hoạt như một xà nhỏ nhắn cực độc mà tấn công. Đại mãng xà này đâu có ngốc đâu, nó chớp phắt ném Lưu Cơ Nhĩ văng ra đằng xa, miệng phun nộc độc phi tới. Sợi xích bị ngăn cản dội ngược lại, Hoa Thủy Tiên nhanh chóng thu hồi lại rồi né người phi lên cao.
Chương 49: Nguy hiểm tiếp (1)
 Thình Thịch!
 Thình Thịch!
 Trong giây lát biến đổi, thiếu nữ xinh đẹp bạch y phi tuyết kia xuất hiện. Vẫn là mái tóc dài trắng xóa mang mùi thơm nhẹ của hoa, vẫn là đôi mắt đỏ lung linh đầy nhiệt huyết ấy. Vẫn là một thân bạch y như tuyết như nguyệt trên trời, vẫn là sợi xích đỏ lấp lánh trên tay người ấy.
 Nhẹ nhàng mà uyển chuyển, điều khiển nhanh như tia chớp mà vút tới. Nhấp nhoáng chỉ thấy một bóng ma xinh đẹp tiến tới, hiện lên trong đôi mắt ấy một đường thẳng thật dài màu đỏ tươi.
 Gào! Gào! Rầm!
 Nặng nề mà ngã xuống đại mãng xà máu tươi đầy mình, mọi người thì đứng ngẩn ngơ không tin được mà trố mắt chạy tới mà xem. Lưu Cơ Nhĩ từ trên cây rơi xuống, tim đập loạn nhịp, sắc mặt tái nhợt, run run thân mình. Nàng không tin được tin được Hoa Thủy Tiên vừa lúc nãy cứu nàng?! Không, Hoa Thủy Tiên cứu nàng vì nàng là "Mạnh Thi" nếu không phải chắc đã bị bỏ mặc cho xà kia ăn mất rồi. Hừ! Lưu Cơ Nhĩ nghỉ như thế xong, trái tim vừa động liền lạnh ngay, nàng đứng dậy, lòng quyết định không tha cho ả.
 Hoa Thủy Tiên nhìn Lưu Cơ Nhĩ không sao liền thở nhẹ nhõm một hơi dài, một ánh sáng nhỏ tỏa ra rồi biến mất đi. Nàng Hoa Thủy Tiên vẫn là như thế, vẫn là một nụ cười xinh đẹp, vẫn là mái tóc đen nhánh dài mượt mà thơm mùi hỏa cỏ. Vẫn là đôi mắt đen huyền tràn đầy bí ẩn ấy, vẫn là trên tay lấp lánh màu đỏ sợi xích dài xinh đẹp kia.
 "Không sao chứ, Thi?" Hoa Thủy Tiên lo lắng tiến gần hỏi "Lúc nãy thật là nguy hiểm, đại mãng xà ấy to gan mà muốn ăn ngươi đấy Thi. Đúng rồi, Thi có bị thương gì không?"
 ". . .không." Lưu Cơ Nhĩ thản nhiên cười nói, trong lòng thì nguyền rủa Hoa Thủy Tiên.
 "Tiên nữ, ta bị thương rồi nè. Mau lại đây giúp ta đi băng bó trị thương a." Ái Trân đứng một bên kêu la. Hoa Kiểu Lam nghe thấy liền phì cười, quay sang nũng nịu nói với Liễu Kiều "Nương tử, ta. . ."
 ". . .đói bụng rồi." Liễu Kiều trực tiếp chặt dứt lời của Hoa Kiểu Lam mà tiếp tục nói, tay xoa bụng cười "Hôm nay sáng ra chưa ăn gì hết đã phải làm việc rồi. Bụng ta thật đói rã, vì vậy ta muốn phái nam nhân các ngươi tìm đồ ăn về đây. Nêu không mẹ con ta sẽ chết vì đói đấy nha."
 Hoa Kiểu Lam lập tức hóa đá: ". . ." Mẹ con ta?! Này không lẽ là. . .
 (tác giả: chúc mừng nha! )
 Hoa Mạt Hương, Ái Trân, Lưu Cơ Nhĩ há miệng lắp bắp nói : ". . .mẹ. . .con. . .ta?!"
 Hoa Thủy Tiên mặt mày hớn hởn, vui mừng mà xông vào ôm Liễu Kiều "Em dâu, em thật giỏi thật giỏi nha. Chúc mừng em, chúc mừng. Em sắp trở thành mẹ rồi, ha ha. Kiểu Lam! Đệ sắp trở thành cha đấy, ha ha. Còn tỷ đây sẽ là. . ."
 ". . ." a?
 ". . .sao không nói tiếp nữa vậy hả?" mọi người đang nghe thì thấy nàng dừng lại bực mình hỏi.
 "Nhìn. . .nhìn. . . phía sau kìa. Cái xác, các xác đại mãng xà nó. . .nó. . ." Hoa Thủy Tiên kinh hãi chỉ tay về phía sau lưng mọi người.
 Mọi người nghe thế lập tức quay lưng lại, vừa nhìn thấy liền giật mình bị dọa ngay. Đó là con gì a? Một đống nho nhỏ bu lại xác mãng xà mà ăn, à không, là hút máu ấy chứ. Thi thể đại mãng xà to lớn bây giờ đang teo dần dần lại, oh my god, cứ như thế chỉ còn da bọc xương mà thôi. Còn máu thì. . .biến mất òi. (tác giả: làm sao mà biến mất được chứ? Bị hút cạn sạch máu ấy chứ.)
 "Trùng hút máu a! Chạy mau đi, trước khi nó "mần thịt" mình a." Hoa Kiểu Lam ẳm Liễu Kiều vừa chạy vừa hét.
 "A? Cái gì?!"
 Mọi người lập tức chạy theo, trong lòng ai nấy lập tức than rằng: số xui xẻo ấy mà.
 . . .
 Một cơn gió lạnh lẽo chợt thổi đi qua, mái tóc đen dài của ai đó bay trong cơn gió. Hàng cây xào xạc tiếng lá rơi, hoa rơi tứ tung trên trời. Leng keng tiếng chuông vang, âm thanh nhỏ nhẹ đầy mê hoặc.
 "Đây là khu rừng sương mù Thiên Linh?" nữ tử xinh đẹp hắc y hỏi.
 "Ân." nam tử hắc y tuấn mỹ trầm giọng trả lời "Nhĩ nhi. . ."
 "Gọi ta là chủ tử." Mạnh Thi liếc hắn một cái xem thường. Hắn đang bực mình nga, hắn linh hồn đang ở trong cơ thể nữ nhân a. Trời ơi, cơ thể của nữ nhân thật bất tiện mà. (tác giả: nè nè, ngươi nói cái gì đó hả?! )
 ". . .chủ tử." Tôn Y đen mặt thấp tiếng nói.
 "Lớn tiếng hơn nữa coi, chưa ăn cơm à?"
 "Chủ tử." >,<
 "Ừm." Mạnh Thi gật đầu ưng thuận "Sau này phải thường xuyên gọi ta như thế, hiểu chưa?"
 "Dạ." Tôn Y thật muốn khóc T.T
 "Tiến thẳng vào trong rừng tìm mục tiêu nào."
 ". . .rõ."

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .